Xem toàn bộ tài liệu Lớp 7: tại đây
Bố cục
– Phần 1 (4 câu thơ đầu): Cảnh thiên nhiên Côn Sơn
– Phần 2 (4 câu thơ cuối): Con người trong thiên nhiên Côn Sơn
Hướng dẫn soạn bài
Câu 1 (trang 80 Ngữ Văn 7 Tập 1):
– Thể thơ trong đoạn trích Côn Sơn ca là thể thơ lục bát
– Lục bát là một câu sáu một câu tám, chữ cuối câu sáu vần với chữ sáu câu tám , chữ cuối câu tám của cặp câu trên vần với chữ cuối câu sáu của cặp câu dưới
Câu 2 (trang 80 Ngữ Văn 7 Tập 1):
Nhân vật ta là Nguyễn Trãi
Hình ảnh nhân vật ta hiện lên với tư cách một con người thảnh thơi đang thả mình vào cảnh trí Côn Sơn
Nghe tiếng suối mà như thưởng thức tiếng đàn,
Ngồi trên đá như ngồi chiếu êm, nằm dưới bóng mát mà ngâm thơ nhàn
c. Cách ví von so sánh như vậy cho thấy nhân vật ta là người:
– Rất sành âm nhạc và mê âm nhạc
– Yêu thiên nhiên, thả hồn vào thiên nhiên
Câu 3 (trang 80 Ngữ Văn 7 Tập 1):
Cùng với hình ảnh của nhân vật ta cảnh tượng Côn Sơn được gợi tả bằng các chi tiết:
+ có suối chảy rì rầm (Côn Sơn suối chảy rì rầm)
+ có đá rêu phơi (Côn Sơn có đá rêu phơi)
+ có rừng trúc xanh(Trong rừng có trúc bóng râm)
+ có bóng mát (Tìm nơi bóng mát ta lên ta nằm)
Cảnh tượng Côn Sơn là cảnh trí thiên nhiên khoáng đạt, thanh tĩnh, là nơi tiên cảnh cho thi nhân ngồi ngâm thơ nhàn
Câu 4 (trang 80 Ngữ Văn 7 Tập 1):
Hình ảnh thi nhân ngâm thơ nhàn trong màu xanh mát của trúc bóng râm là một hình ảnh đầy thi vị nó cho thấy sự giao hòa tuyệt đối giữa con người với cảnh vật
Nguyễn Trãi ở Côn Sơn là con người vừa có nhân cách thanh cao, vừa là một con người có tâm hồn thi sĩ, sống theo triết lí con người với thi nhân là một
Câu 5 (trang 81 Ngữ Văn 7 Tập 1):
Hiện tượng điệp từ trong đoạn thơ: điệp từ ta được dùng năm lần
Tác dụng: tạo cho đoạn thơ giọng điệu ung dung tự tại không vướng bận cũng không ràng buộc
Luyện tập
So sánh cách ví von tiếng suối của Nguyễn Trãi và Hồ Chí Minh
Điểm giống:
+ cả hai hình ảnh đều là sản phẩm của tâm hồn thi sĩ có khả năng hòa nhập với thiên nhiên
+ cả hai thi nhân đều đón nhận tiếng suối như tiếng đàn
Điểm khác: một tiếng suối ví với tiêng đàn, một tiếng suối lại ví với tiếng hát