Xem toàn bộ tài liệu Lớp 8: tại đây
A. Soạn bài Ông Giuốc – Đanh mặc lễ phục (ngắn nhất)
Câu 1 :
Lớp kịch này được chia làm 2 cảnh:
– Ông Giuốc-Đanh và phó may.
– Ông Giuốc-Đanh và thợ phụ.
Cảnh trước trên sân khấu xuất hiện bốn nhân vật (ông Giuốc đanh và một gia nhân, bác phó may và tay thợ phụ mang bộ lễ phục). Cảnh sau xuất hiện thêm bốn tay thợ phụ nữa. Cảnh trước ông Giuốc-Đanh và bác thợ phụ nói chuyện với nhau, cảnh sau ông Giuốc-Đanh nói với tay thợ phụ mang lễ phục nhưng xung quanh là 4 tay thợ phụ đến sau xím vào để giúp ông thử lễ phục nên mới là nói với cả bọn. Thêm nữa, cảnh trước, cử chỉ, động tác của các nhân vật ít hơn. Bên cạnh đó khi ông Giuốc- đanh mặc lễ phục còn có cả nhảy múa và âm nhạc.
Câu 2 :
Cảnh 1: Ông Giuốc-Đanh và bác phó may:
– Ông Giuốc-Đanh (trưởng giả, ngu dốt nhưng cố tình muốn trở thành tầng lớp quý tộc).
– Bác phó may (láu cá, ăn bớt tiền của Giuốc-Đanh còn ngụy biện, biến báo, ranh mãnh)
– Bộ lễ phục chật, may hoa ngược, bít tất lụa và đôi giày chật.
⇒ Ông Giuốc-Đanh chấp nhận đau đớn, ngược đời vì kém hiểu biết, học đòi làm sang, muốn được danh quý phái.
Câu 3 :
Sang cảnh sau của lớp kịch, tính cách trưởng giả học đòi làm sang của ông Giuốc-Đanh tiếp tục được bộc lộ. Tay thợ phụ liên tục tung hộ ông Giuốc-Đanh từ “ông lớn”, “cụ lớn” đến “đức ông” và ông Giuốc-Đanh liên tục thưởng tiền cho anh ta mặc dù biết “nếu nó tôn ta là bậc tướng công thì nó sẽ được cả túi tiền mất” nhưng sự háo danh đã thắng.
⇒ Ông Giuốc-Đanh Ông Giuốc-đanh: ngu dốt, hám danh, quê kệch, cả tin một cách mù quáng. Bị mọi người lợi dụng mà không biết. Còn tay thợ phụ thì ranh mãnh, khéo nịnh hót để moi tiền.
Câu 4 :
Sự chênh lệch, mất cân xứng giữa nội dung và hình thức, giữa cái bên trong và bên ngoài là nguyên tắc cơ bản để nhà văn tạo ra cái hài. Ở lớp kịch này cũng vậy, Mô-li-e đã xây dựng một nhân vật hài kịch bất hủ khi tạo ra sự khập khiễng, bất hoà giữa cái ngu dốt, ngớ ngẩn và cái sang trọng học đòi ở nhân vật ông Giuốc-Đanh, với hàng loạt các tình tiết gây cười: bộ lễ phục với những bông hoa ngược, tiền thưởng cho những tiếng tôn xưng quý phái hão, vẻ vênh vác rởm hợm của ông Giuốc-Đanh khi mặc lễ phục cũng như khi được tôn xưng… qua đó nhà văn chế giễu thói học đòi làm sang vẫn thường thấy trong xã hội.
B. Tác giả
– Mô-li-e (1622 – 1673) tên khai sinh là Jean Baptiste Poquelin.
– Quê quán: Nhà soạn kịch nổi tiếng người Pháp.
– Cuộc đời và sự nghiệp sáng tác:
+ Ông được biết đến với vai trò là nhà thơ, nhà viết kịch, người sáng tạo ra thể loại kịch cổ điển và ông là một bậc thầy của kịch nghệ châu Âu.
+ Năm 1655, ông viết vở kịch thơ đầu tiên là Gàn dở.
+ Đến năm 1672 – 1673, ông viết vở kịch cuối cùng là Bệnh giả tưởng.
C. Tác phẩm
– Hoàn cảnh sáng tác: Năm 1670.
– Xuất xứ: Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang và là lớp kịch kết thúc hồi II.
– Thể loại: Kịch
– Bố cục: 2 phần
+ Phần 1: Ông Giuốc-đanh, bác phó may, gia nhân, thợ phụ mang lễ phục.
+ Phần 2: Ông Giuốc-đanh, thơ phụ, bốn tên thợ phụ giúp ông Giuốc-đanh mặc lễ phục.
– Tóm tắt:
Ông Giuốc-đanh tuổi ngoài 40, con một nhà buôn giàu có tuy dốt nát quê kệch nhưng ông muốn học đòi làm sang, tập tểnh muốn trở thành quý tộc, bước chân vào xã hội thượng lưu. Ông thuê thầy về dạy đủ các môn như âm nhạc, kiếm thuật, triết lý và tìm cách thay đổi cả cách ăn mặc. Ông ngớ ngẩn để cho mọi người lừa bịp dễ dàng, từ các ông thầy rởm đến bác phó may và gã bá tước sa sút Đô-răng-tơ .Ông muốn nhờ gã để thực hiện giấc mộng quý tộc, lại còn nhờ gã để bắt mối nhân tình với bà hầu tước Đô-ri-men, mà bà ta chẳng phải ai khác mà chính là tình nhân của gã .Ông Giuốc –Đanh từ chối gả con gái là Luy-sin cho Clê-ông chỉ vì chàng không phải là quý tộc. Cuối cùng, nhờ mưu mẹo của đầy tớ là Cô-vi-en, Clê-ông cải trang làm hoàng tử Thổ Nhĩ Kỳ đến hỏi Luy-xin làm vợ và được ông chấp thuận ngay.
– Giá trị nội dung: Văn bản khắc họa tính cách lố lăng của một tên trưởng giả đã dốt nát còn đòi học làm sang, tạo nên tiếng cười cho đọc giả.
– Giá trị nghệ thuật: Sử dụng lời thoại sinh động, chân thực và phù hợp, nghệ thuật tăng cấp khiến cho lớp kịch càng ngày càng hấp dẫn, tính cách nhân vật được khắc họa thành công, rõ nét.