Xem toàn bộ tài liệu Lớp 8: tại đây
I. Đôi nét về tác giả Mô-li-e
– Mô-li-e (1622 – 1673) tên khai sinh là Jean-Baptiste Poquelin
– Quê quán: Nhà soạn kịch nổi tiếng người Pháp
– Cuộc đời và sự nghiệp sáng tác:
+ Ông được biết đến với vai trò là nhà thơ, nhà viết kịch, người sáng tạo ra thể loại kịch cổ điển và ông là một bậc thầy của kịch nghệ châu Âu
+ Năm 1655, ông viết vở kịch thơ đầu tiên là “Gàn dở”
+ Đến năm 1672 – 1673 ông viết vở kịch cuối cùng là “Bệnh giả tưởng”
II. Đôi nét về tác phẩm Ông Giuốc-Đanh mặc lễ phục
1. Hoàn cảnh sáng tác
– Ông Giuốc- đanh mặc lễ phục trích trong vở kịch 5 hồi Trưởng giả học làm sang và là lớp kịch kết thúc hồi II
2. Thể loại: Kịch
3. Giá trị nội dung
– Văn bản khắc họa tính cách lố lăng của một tên trưởng giả đã dốt nát còn đòi học làm sang, tạo nên tiếng cười cho đọc giả
4. Giá trị nghệ thuật
– Sử dụng lời thoại sinh động, chân thực và phù hợp, nghệ thuật tăng cấp khiến cho lớp kịch càng ngày càng hấp dẫn, tính cách nhân vật được khắc họa thành công, rõ nét
III. Dàn ý phân tích tác phẩm Ông Giuốc-Đanh mặc lễ phục
I/ Mở bài
– Giới thiệu vài nét về tác giả: Mô-li-e là nhà thơ, nhà viết kịch, người sáng tạo ra thể loại kịch cổ điển.
– Vài nét về tác phẩm: Ông Giuốc-đanh mặc lễ phục là một vở hài kịch nhằm phê phán, mua vui tạo tiếng cười sảng khoái và những suy ngẫm đáng quý.
II/ Thân bài
1. Ông Giuốc-đanh học làm sang
– Xuất thân trong một gia đình tư bản giàu có, làm ăn phát đạt ⇒ ông muốn trở thành quý tộc
– Vì ngu dốt, ngờ nghệch, bị những kẻ bịp bợm vào xâu xé, trục lợi
⇒ Có ước muốn hảo huyền trong khi bản thân không có khả năng
⇒ Ông được khắc họa kĩ hơn ở hai tình huống chính là ông nhận lễ phục và mặc lễ phục
2. Ông Giuốc- đanh nhận lễ phục
– Hành động: Đặt tên phó may làm những thứ liên quan đến trang phục quý tộcj
– Tỉnh táo nhận ra việc phó may ăn bớt vài, lợi dụng kiếm chác nhưng khi phó may bịa ra lí lẽ rằng người quý tộc đều mặc vậy ⇒ thuận ý liền tin ngay
– Phát hiện ra phó may ăn bớt vải của mình nhưng khi phó may khen vải đẹp nên gạn lại một chiếc áo để mặc ⇒ không hề giận nữa
⇒ Tình huống kịch bất ngờ, thú vị ⇒ Chỉ vì quá ham muốn học làm sang nên mất khôn, ngờ nghệch ⇒ trở nên nực cười
3. Ông Giuốc- đanh mặc lễ phục
– Những tên thợ phục mặc lễ phục cho ông, ông đi đi lại lại phô cái áo mới, đều bước theo điệu nhạc thật chẳng khác nào chú hề
– Những lời đối thoại của ông Giuốc- đanh với bọn thợ phụ, chúng gọi ông là “ông lớn”, “cụ lớn” rồi “đức ông” để moi tiền
– Ông vô cùng thích thú và không hề tiếc túi tiền của mình để cho chúng
⇒ Nhân vật ông Giuốc- đanh mê muội, ngu dốt, ngờ nghệch, chỉ vì thói đòi học làm sang nên đã bị lợi dụng.
III/ Kết bài
– Khẳng định lại giá trị nội dung, nghệ thuật: Vở hài kịch không chỉ mang tính chất giải trí mà còn qua đó phê phán những con người đã dốt còn học đòi làm sang, tạo nên những tiếng cười đáng suy ngẫm.