Xem toàn bộ tài liệu Lớp 8: tại đây
- Soạn Văn – Sách Giải Văn – Sách Học Tốt Ngữ Văn Lớp 8
- Soạn Văn – Sách Giải Văn – Sách Học Tốt Ngữ Văn Lớp 8 (Ngắn Gọn)
- Soạn Văn – Sách Giải Văn – Sách Học Tốt Ngữ Văn Lớp 8 (Cực Ngắn)
- Giải Vở Bài Tập Ngữ Văn Lớp 8
- Tác Giả – Tác Phẩm Văn Lớp 8
- Sách giáo khoa ngữ văn lớp 8 tập 1
- Sách giáo khoa ngữ văn lớp 8 tập 2
- Sách Giáo Viên Ngữ Văn Lớp 8 Tập 1
- Sách Giáo Viên Ngữ Văn Lớp 8 Tập 2
- Sách Bài Tập Ngữ Văn Lớp 8 Tập 1
- Sách Bài Tập Ngữ Văn Lớp 8 Tập 2
Đề bài:Kể về một việc làm khiến em ân hận
Bài làm
Tình mẹ ấm áp dịu hiền, lòng mẹ bao la thiết tha, tất cả đưa em về một kỉ niệm cũ mà dường như như mọi người đã dần quên hết. Đó là kỉ niệm năm học lớp 3 em lấy trộm tiền của mẹ chỉ để muốn gây ấn tượng với bạn bè. Việc làm ấy khiến em áy náy và hối hận cho đến tận bây giờ, vì em đã không làm được những gì em đã hứa, đó là: Không bao giờ để nỗi buồn xuất hiện trên khuôn mặt mẹ.
Năm em học lớp 3, theo sự sắp đặt của nhà trường, lớp em được tách ra và xếp vào lớp mới với các bạn khác. Lúc ấy, chúng em được làm quen với rất nhiều bạn mới, ai cũng tốt, ai cũng giỏi. Vì bạn nào cũng giỏi giang nên sự cạnh tranh trong lớp là không thể tránh khỏi, ai cũng muốn mình là người giỏi nhất, được các bạn yêu quý nhất và em cũng vậy.
Em còn nhớ, chiều hôm ấy là chủ nhật, Lan mời cả lớp đi dự sinh nhật của bạn ấy tại nhà. Theo lời mời của Lan, em cũng được tham gia. Chúng em vui chơi thỏa thích, hát hò ăn uống không biết mệt mỏi, đó là một bữa tiệc rất vui. Nhưng trong lòng, em lại vô cùng ghen tị với Lan. Em luôn thắc mắc, trong lớp, em và bạn ấy học giỏi ngang nhau nhưng tại sao các bạn trong lớp đều thích chơi với bạn ấy hơn em? Phải chăng là tại vì bạn ấy có điều kiện hơn? Đúng là bạn ấy giàu, nhưng không thể vì thế mà các bạn trong lớp không chơi với em. Từ sự ghen tị, em đã quyết tâm phải có được thật nhiều tiền để các bạn trong lớp quay lại chơi với mình nhiều hơn.
Em đã tâm sự với mẹ về việc này mẹ khuyên em cứ cố gắng học tập, đừng để ý đến người khác. Mọi lần khi ăn mẹ góp ý em đều nghe theo nhưng lần này em cảm thấy cứ như là mẹ chỉ quan tâm đến điểm số học tập mà chẳng để ý gì đến cảm xúc của mình, em có chút giận dỗi mẹ nhưng không thể giận mẹ được lâu. Nghĩ đến việc sẽ được các bạn yêu quý và đứng về phía mình, em cảm thấy rất vui. Thế nhưng lấy đâu ra tiền bây giờ – em phân vân mãi không biết có nên xin mẹ hay không, rồi em quyết định sẽ lấy tiền trong ví của mẹ mà không cho mẹ biết vì nghĩ rằng nếu xin mẹ chắc chắn sẽ không cho.
Sáng hôm sau, khi mẹ đang nấu bữa sáng trong bếp, em nhanh nhẹn lấy tiền từ trong ví của mẹ rồi để lại ví vào chỗ cũ, thoáng chút lo lắng, em cảm thấy sợ hãi. Em sợ rằng khi cầm ví lên mẹ sẽ phát hiện và trách phạt em, nhưng em đã tự trấn an rằng mẹ sẽ không biết đâu, em tự bảo rằng số tiền này cũng không đáng là bao nên chắc mẹ sẽ không mắng dù có biết. Em đem số tiền đó gói vào một mảnh giấy có ghi: “con xin lỗi mẹ, chỉ lần này con lấy tiền của mẹ thôi” rồi em để trên giá sách, em xuống ăn sáng và đi học như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng rồi một ngày, mẹ phát hiện em đã lấy tiền trong một lần dọn dẹp giá sách cho em, khi em còn chưa kịp mang nó đi để đãi bạn bè. Hôm ấy, khi về, không thấy bóng dáng quen thuộc của mẹ ngồi ngoài cửa, em rảo bước vào phòng, giá sách lộn xộn, tờ giấy e ghi đã được gập để ở trên bàn. Em sợ hãi đi sang phòng mẹ. Mẹ nằm trên giường, nét mặt rất buồn, trên khuôn mặt ấy không còn nở một nụ cười như thường ngày em thấy mà hàng mi cụp xuống che đi đôi mắt đã ướt. Lòng em dường như thắt lại, em khẽ gọi “Mẹ ơi”, mẹ chầm chậm quay đầu nhìn em và vội vàng lau đi những giọt nước mắt. Một giọng nói trong trẻo ấm áp ấp nhưng pha một chút nghẹn ngào “Con về rồi à, rửa tay rồi ăn cơm”. Mẹ đi dọn cơm còn em thì cứ đứng mãi ở đấy, trong lòng ngập tràn nỗi ân hận. Trong bữa cơm, mẹ chẳng nói một lời nào, em cúi đầu nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe của mẹ. Cả ngày hôm ấy, mẹ chỉ im lặng. Em biết mình phải xin lỗi mẹ. Tối đó, khi mẹ đang ngồi trên bàn làm việc, em đã sang đứng cạnh mẹ, giọng lí nhí: “Con xin lỗi mẹ, con không nên lấy tiền của mẹ, con hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa, mẹ đừng buồn con mẹ nhé!”. Dứt lời, em òa lên khóc, mẹ nhẹ nhàng quay lại ôm lấy em và mẹ cũng khóc, mẹ nói trong nghẹn ngào: “Con biết lỗi là tốt nhưng có chuyện gì đừng bao giờ giấu mẹ, con hãy tâm sự với mẹ, con cần thứ gì thiếu thứ gì mẹ sẽ mua cho”. Giọng nói thân thương của mẹ vỗ về trái tim em truyền cho em sức mạnh để kiên cường, lòng em nhẹ nhõm đi biết chừng nào. Em tự cảm thấy mình xấu hổ, em nhận ra một điều: Mình hãy cứ sống là chính mình, không cần phải chứng tỏ với ai điều gì, bởi cứ là mình thì mình sẽ cảm thấy nhẹ nhàng biết mấy!
Thời gian trôi đi, mẹ chẳng bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa, nhưng trong lòng em thì không bao giờ quên được, đó vẫn sẽ mãi là nỗi ân hận lớn nhất cuộc đời em, xen vào đó là cả một bài học lớn. Em sẽ luôn ghi nhớ lời mẹ và sẽ cố gắng nhiều hơn để không bao giờ làm mẹ buồn nữa.